Bảo Lãnh Nhân Viên Định Cư Hoa Kỳ


Trong những tháng qua có nhiều Quí Vị liên lạc tổ hợp luật sư của chúng tôi về chương trình visa EB-3.  Chương trình visa EB-3 là chương trình bảo lãnh nhân viên sang Hoa Kỳ định cư.  Có nhiều cơ sở thương mại gặp nhiều khó khăn, trở ngại mới tìm được nhân viên có đủ khả năng để làm tròn bổn phận công việc.  Những trở ngại thường gặp phải vì rất hiếm có nhân viên làm những công việc đó, hoặc cơ sở thương mại ở những địa phương không có nhân viên.  Vì lý do đó, những cơ sở thương mại rất mong muốn đem những nhân viên ở nước ngoài vào Hoa Kỳ để làm việc cho họ.  Tuy nhiên có nhiều Quí Vị đi qua người trung gian để tìm kiếm công ty để bảo lãnh.  Những Quí Vị đó nên cẩn thận và tìm hiểu rõ ràng trước khi ký hợp đồng và nộp tiền vì chương trình thật cũng có mà chương trình ma cũng rất nhiều.

Để được bảo lãnh công nhân ở nước ngoài vào làm việc ở Hoa Kỳ, cơ sở thương mại phải nộp đơn với Bộ Lao Động Hoa Kỳ và chứng minh rằng Hoa Kỳ không có nhân viên đủ khả năng và sẵn sàng làm công việc đó, và sự làm việc đó sẽ không ảnh hưởng lương hướng và tình trạng làm việc của công nhân Hoa Kỳ.

Để chứng minh rằng Hoa Kỳ không có nhân viên đủ khả năng và sẵn sàng làm công việc đó, cơ sở thương mại phải đăng quảng cáo kiếm nhân viên.  Quảng cáo phải được đăng trên báo có sự phát hành rộng.  Sau khi đăng quảng cáo kiếm nhân viên mà cơ sở thương mại không kiếm được nhân viên có đủ khả năng, thì coi như cơ sở thương mại đã làm tròn bổn phận của sự đòi hỏi đó.  Có rất nhiều lý do mà cơ sở thương mại không kiếm được nhân viên. Điển hình là sau khi quảng cáo có người nộp đơn xin việc làm, cơ sở thương mại được quyền phỏng vấn người đó để quyết định người đó có đủ khả năng để làm việc đó hay không.  Nếu khi phỏng vấn, người nộp đơn xin việc làm không chứng minh họ có đủ khả năng thì cơ sở thương mại được quyền từ chối. Có trường hợp người nộp đơn xin việc làm chỉ muốn làm part-time mà việc làm đòi hỏi full-time, hoặc thời gian làm việc không hợp với họ. Đa số trường hợp, từ lúc quảng cáo đến lúc phỏng vấn khoảng 2 đến 3 tháng và khi cơ sở thương mại liên lạc người xin việc làm để phỏng vấn thì họ đã có việc làm khác hoặc họ không còn muốn việc làm đó nữa, thì coi như cơ sở thương mại không kiếm được người sẵn sàng làm công việc đó.

Để chứng minh rằng việc làm đó sẽ không ảnh hưởng lương hướng và tình trạng làm việc của công nhân Hoa Kỳ, cơ thương mại phải trả lương cho nhân viên nước ngoài bằng lương của công dân Hoa Kỳ ở cùng thành phố, cùng quận hoặc cùng tiểu bang với cơ sở thương mại, và cơ sở thương mại phải chứng minh họ có đủ tài chánh để trả lương cho người nhân viên đó.  Nhưng như quí bạn đọc thấy, diện bảo lãnh này được tạo ra để cơ sở thương mại ở Hoa Kỳ có thể kiếm người làm ở nước ngoài vào Hoa Kỳ làm việc vì họ không kiếm được nhân viên ở Hoa Kỳ.  Cho nên cơ sở thương mại không thể trả lương thấp, không thể bảo lãnh người nước ngoài vào làm việc với số lương thấp đó.  Mức lương sẽ do Bộ Lao Động Hoa Kỳ chỉ định hoặc cơ sở thương mại phải chứng minh mức lương đó là mức lương của những cơ sở thương mại khác cùng thị trường đang trả cho những nhân viên làm cùng một sự việc đó.

Nộp đơn với Bộ Lao Động Hoa Kỳ là một phương pháp Bộ Lao Động Hoa Kỳ dùng để làm tròn bổn phận của họ với công dân ở Hoa Kỳ, để bảo đảm rằng sự nhập cảnh của công dân nước ngoài sẽ không có ảnh hưởng xấu tới lương hướng và tình trạng làm việc của công nhân ở Hoa Kỳ.  Phương cách bảo lãnh nhân viên rất phức tạp và không hợp với sự thương mại thời nay, nhưng vẫn là một phần tối quan trọng trong vấn đề di trú và có thể đạt kết quả mỹ mãn so với nhưng phương cách bảo lãnh khác.